Có bận, dì ngủ chân co chân duỗi, qua ống quần lửng rộng thùng thình, tôi nhìn thấy mép chiếc xì líp nhỏ xíu, màu hồng nhạt, hằn lên trên háng dì. Vừa đau, vừa mệt, tôi dựa nửa người vào tấm vách gỗ, thở dốc. Phim sec hay Căn nhà quen thuộc mà tôi và má tôi đã từng đến nhiều lần. Đến lúc một tay dì cầm gáo nước, tay kia vạch mép lồn ra, vừa dội nước vừa kỳ cọ thì tôi không chịu được nữa. Hẳn nhiên là tôi không còn mặt mũi nào nhìn bà ngoại tôi, nhìn dì. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi ngồi ỉa bên này, còn dì tắm bên kia. Căn nhà quen thuộc mà tôi và má tôi đã từng đến nhiều lần. Khi tôi chưa lên, nhà chỉ có bà ngoại và dì nên việc ngăn ra là không cần thiết. Nhìn thấy má bịn rịn, tôi chỉ muốn nhảy xuống. Đúng lúc ấy, tôi phát hiện ra cái lỗ đinh. Tốt nghiệp cấp 3, má tôi cương quyết bắt tôi lên Sài Gòn để luyện thi đại học mặc dù Cần Thơ cũng có trường đại học, và từ Chợ Mới qua Cần Thơ chỉ khoảng 80 cây số trong lúc từ nhà tôi lên Sài Gòn gần 250 cây số. Hồi trước, căn gác lửng này làm bằng gỗ nhưng sau một thời gian dành dụm, dì Hương đã cho xây lại. Học xong là có người kêu đi làm liền”. Má tôi đưa tôi ra tận bến xe với mấy đòn bánh téc là thức ăn cho tôi dọc đường, mớ khô cá tra phồng làm quà cho bà ngoại còn xấp lụa Tân Châu là của dì Hương. Cũng cần phải nói thêm rằng bà ngoại tôi sinh được bốn người con, trong đó má tôi là con đầu, cậu Ba tôi thứ hai, đã có vợ bên Rạch Giá, cậu Tư là thứ ba, lấy vợ ở Long Xuyên còn dì Út, tức dì Hương, khi tốt nghiệp ngành kinh tế, dì xin được việc làm ở Sài Gòn, rồi mua nhà và rước bà ngoại tôi lên phụng dưỡng. Làm gì mà đứng như trời trồng vậy Hải?
